CHÚA NHẬT XXI THƯỜNG NIÊN NĂM C
CỬA KHÔNG HẸP, NHƯNG CHÚNG TA CỒNG KỀNH
Chúa Giêsu hôm nay mời gọi: "Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào".
Chúa không hề muốn khép cửa Nước Trời, cũng chẳng loại trừ bất cứ ai. Bởi ơn cứu độ của Chúa vốn phổ quát, mở ra cho mọi người, không phân biệt giai cấp hay địa vị, giàu sang hay nghèo hèn. Như trong bài đọc I, tiên tri Isaia đã công bố: "Ta đến quy tụ mọi dân tộc và mọi ngôn ngữ: chúng sẽ đến và nhìn thấy vinh quang của Ta".
Nước Trời vốn rộng mở. Cửa Trời không hẹp. Nhưng nó trở thành hẹp, khi chúng ta quá cồng kềnh để có thể bước vào.
1. CỒNG KỀNH VÌ CÁI TÔI.
Cái tôi của ta thường quá to, quá nặng, quá chật chội: kiêu căng, tự mãn, khoe khoang, muốn mình phải hơn anh em, phải đứng nhất trong mọi chuyện… Chính những thứ “đồ sộ” ấy làm ta không thể lách qua cửa hẹp.
Vì thế, chiến đấu mà Chúa mời gọi trước hết là chiến đấu với chính bản thân.
Đó là cuộc chiến để cắt xén cái tôi, để học biết khiêm hạ trước Thiên Chúa, biết sống từ tâm, bác ái, hiền hòa trước tha nhân.
2. CỬA HẸP - NGỌN ROI YÊU THƯƠNG.
Nước Trời không phải là một món quà rẻ tiền. Cửa hẹp chính là sự tuyển chọn, là nơi thanh luyện, để chỉ những ai có phẩm chất xứng hợp mới được bước vào. Điều đó đòi hỏi ta nỗ lực liên lỉ, cộng tác với ơn Chúa để uốn nắn bản thân.
Nhưng ta không chiến đấu một mình. Thiên Chúa luôn ở đó, như người cha cầm roi sửa dạy con. Ngọn roi có làm đau, nhưng không xuất phát từ ghét bỏ, mà từ tình yêu muốn ta trưởng thành. Chính trong cảnh lưu đày tang thương, dân Israel mới cảm nghiệm được Chúa gần gũi, để rồi lời Isaia (bài đọc 1) lại vang lên như niềm hy vọng: Thiên Chúa không bỏ mặc dân của Chúa. Chúa biến thử thách thành cánh cửa cứu độ.
Tác giả thư Do thái (bài đọc 2) cũng nhắc nhở: Đau khổ không hủy diệt, nhưng rèn luyện để ta nên khôn ngoan, bền chí trong đức tin. Và hoa trái sau cùng chính là "bình an và công chính" cho ai kiên trì.
3. LỜI MỜI GỌI DÀNH CHO TA HÔM NAY.
Chúng ta cần nhớ lời kinh Magnificat của Mẹ Maria: "Chúa lật đổ ngai vàng, nhưng nâng cao những người phận nhỏ". Và lời Thánh Vịnh: "Kẻ mọn hèn, Chúa kéo ra khỏi nơi cát bụi, ai nghèo túng, Chúa cất nhắc từ đống phân tro, đặt ngồi chung với hàng quyền quý". (Tv 113,7-8).
Như thế, cửa Nước Trời không bao giờ hẹp. Chính ta, vì chất chứa quá nhiều kiêu ngạo, ích kỷ, tham lam, đam mê bất chính, ganh ghét, dục vọng… mà trở nên cồng kềnh, khiến cửa Trời hóa hẹp trước mắt ta.
Chúa Giêsu nói đến "cửa hẹp", nhưng không phải như một khái niệm mơ hồ. Đó là lối sống cụ thể: từ bỏ tội lỗi, sống ngay chính, yêu thương, hy sinh. Đó là lối sống nhỏ bé, khiêm nhường, cộng tác với đường lối giáo dục của Chúa.
Không ai được cứu chỉ vì quen biết Chúa, hay chỉ mang danh Kitô hữu bề ngoài. Chỉ ai thật sự phấn đấu, thật sự kiên trì trên con đường hẹp, mới được hưởng niềm vui cứu độ.
4. CÁNH CỬA HẸP NHƯNG DẪN VÀO HẠNH PHÚC VÔ BIÊN.
Đời sống đạo không phải con đường trải thảm. Người vợ, người chồng giữ hạnh phúc gia đình bằng bao nhiêu hy sinh thầm lặng. Người cha, người mẹ nuôi con khôn lớn bằng mồ hôi, nước mắt. Người tín hữu trung thành với Chúa phải chấp nhận từ bỏ thói hư, tật xấu, chống lại cám dỗ hằng ngày.
Nhưng tất cả không vô ích. Thiên Chúa sẽ biến thử thách thành hoa trái, biến hy sinh thành bình an, biến nước mắt thành hạnh phúc đời đời.
Cửa Trời không hẹp. Nhưng để đi vào, ta phải trở nên nhỏ bé. Hãy chiến đấu với chính mình, để gỡ bỏ những cồng kềnh đang đè nặng linh hồn. Hãy để mình được thanh luyện, để nhẹ gánh mà tiến bước qua cửa hẹp. Và một khi bước qua được, trước mắt ta sẽ mở ra không gian lồng lộng của tình yêu, nơi ta được ở mãi với Chúa trong hạnh phúc vô biên.
CỬA KHÔNG HẸP, NHƯNG CHÚNG TA CỒNG KỀNH
Chúa Giêsu hôm nay mời gọi: "Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào".
Chúa không hề muốn khép cửa Nước Trời, cũng chẳng loại trừ bất cứ ai. Bởi ơn cứu độ của Chúa vốn phổ quát, mở ra cho mọi người, không phân biệt giai cấp hay địa vị, giàu sang hay nghèo hèn. Như trong bài đọc I, tiên tri Isaia đã công bố: "Ta đến quy tụ mọi dân tộc và mọi ngôn ngữ: chúng sẽ đến và nhìn thấy vinh quang của Ta".
Nước Trời vốn rộng mở. Cửa Trời không hẹp. Nhưng nó trở thành hẹp, khi chúng ta quá cồng kềnh để có thể bước vào.
1. CỒNG KỀNH VÌ CÁI TÔI.
Cái tôi của ta thường quá to, quá nặng, quá chật chội: kiêu căng, tự mãn, khoe khoang, muốn mình phải hơn anh em, phải đứng nhất trong mọi chuyện… Chính những thứ “đồ sộ” ấy làm ta không thể lách qua cửa hẹp.
Vì thế, chiến đấu mà Chúa mời gọi trước hết là chiến đấu với chính bản thân.
Đó là cuộc chiến để cắt xén cái tôi, để học biết khiêm hạ trước Thiên Chúa, biết sống từ tâm, bác ái, hiền hòa trước tha nhân.
2. CỬA HẸP - NGỌN ROI YÊU THƯƠNG.
Nước Trời không phải là một món quà rẻ tiền. Cửa hẹp chính là sự tuyển chọn, là nơi thanh luyện, để chỉ những ai có phẩm chất xứng hợp mới được bước vào. Điều đó đòi hỏi ta nỗ lực liên lỉ, cộng tác với ơn Chúa để uốn nắn bản thân.
Nhưng ta không chiến đấu một mình. Thiên Chúa luôn ở đó, như người cha cầm roi sửa dạy con. Ngọn roi có làm đau, nhưng không xuất phát từ ghét bỏ, mà từ tình yêu muốn ta trưởng thành. Chính trong cảnh lưu đày tang thương, dân Israel mới cảm nghiệm được Chúa gần gũi, để rồi lời Isaia (bài đọc 1) lại vang lên như niềm hy vọng: Thiên Chúa không bỏ mặc dân của Chúa. Chúa biến thử thách thành cánh cửa cứu độ.
Tác giả thư Do thái (bài đọc 2) cũng nhắc nhở: Đau khổ không hủy diệt, nhưng rèn luyện để ta nên khôn ngoan, bền chí trong đức tin. Và hoa trái sau cùng chính là "bình an và công chính" cho ai kiên trì.
3. LỜI MỜI GỌI DÀNH CHO TA HÔM NAY.
Chúng ta cần nhớ lời kinh Magnificat của Mẹ Maria: "Chúa lật đổ ngai vàng, nhưng nâng cao những người phận nhỏ". Và lời Thánh Vịnh: "Kẻ mọn hèn, Chúa kéo ra khỏi nơi cát bụi, ai nghèo túng, Chúa cất nhắc từ đống phân tro, đặt ngồi chung với hàng quyền quý". (Tv 113,7-8).
Như thế, cửa Nước Trời không bao giờ hẹp. Chính ta, vì chất chứa quá nhiều kiêu ngạo, ích kỷ, tham lam, đam mê bất chính, ganh ghét, dục vọng… mà trở nên cồng kềnh, khiến cửa Trời hóa hẹp trước mắt ta.
Chúa Giêsu nói đến "cửa hẹp", nhưng không phải như một khái niệm mơ hồ. Đó là lối sống cụ thể: từ bỏ tội lỗi, sống ngay chính, yêu thương, hy sinh. Đó là lối sống nhỏ bé, khiêm nhường, cộng tác với đường lối giáo dục của Chúa.
Không ai được cứu chỉ vì quen biết Chúa, hay chỉ mang danh Kitô hữu bề ngoài. Chỉ ai thật sự phấn đấu, thật sự kiên trì trên con đường hẹp, mới được hưởng niềm vui cứu độ.
4. CÁNH CỬA HẸP NHƯNG DẪN VÀO HẠNH PHÚC VÔ BIÊN.
Đời sống đạo không phải con đường trải thảm. Người vợ, người chồng giữ hạnh phúc gia đình bằng bao nhiêu hy sinh thầm lặng. Người cha, người mẹ nuôi con khôn lớn bằng mồ hôi, nước mắt. Người tín hữu trung thành với Chúa phải chấp nhận từ bỏ thói hư, tật xấu, chống lại cám dỗ hằng ngày.
Nhưng tất cả không vô ích. Thiên Chúa sẽ biến thử thách thành hoa trái, biến hy sinh thành bình an, biến nước mắt thành hạnh phúc đời đời.
Cửa Trời không hẹp. Nhưng để đi vào, ta phải trở nên nhỏ bé. Hãy chiến đấu với chính mình, để gỡ bỏ những cồng kềnh đang đè nặng linh hồn. Hãy để mình được thanh luyện, để nhẹ gánh mà tiến bước qua cửa hẹp. Và một khi bước qua được, trước mắt ta sẽ mở ra không gian lồng lộng của tình yêu, nơi ta được ở mãi với Chúa trong hạnh phúc vô biên.